Tô Lăng múc ra một ít gạo, nghiêm túc giới thiệu: “Gạo này của tôi không tệ đâu, vô cùng sạch sẽ đó, không hề lẫn cát sạn, giá cả còn phải chăng, ở đây không còn cửa hàng nào như vậy đâu, ngài suy nghĩ kỹ đi nhé.”
Người đàn ông trung niên nghiến chặt khớp hàm, mở chiếc túi luôn mang theo bên người, lục lọi qua tầng tầng lớp lớp, cuối cùng lấy ra được năm đồng xu, ông ấy tiêu ba xu mua nửa ký gạo, sau đó còn mua thêm một túi muối và một túi đường.
Cho dù gạo này có độc thì ông ấy cũng mua, cả nhà ăn một bữa cơm cuối cùng rồi đi gặp Diêm Vương cũng được! Không cần sống nữa!
Vị khách đầu tiên của Tô Lăng cứ rời đi như vậy.